Là khi biến hình thành cô bé quàng khăn đỏ, lần nào cũng trèo tường hay chui rào theo đường tắt sang nhà ông bà ngoại mà nhất định không chịu đi đường thẳng vì xa.
Là khi cô giáo nghỉ, cả lớp rủ nhau đi leo núi. Núi Long dễ leo, chúng bạn leo vèo đã lên đến đỉnh. Mình thì cứ lóp ngóp ở lưng chừng trong tiếng la ó, cổ vũ của chúng nó.
Là những buổi chiều không phải đi học, bố mẹ khóa cửa bên ngoài, giao cho trông nồi rượu. Lửa phải canh thế này, nước phải canh như kia, chai này đầy phải đổi sang chai khác. Nhớ lắm, mình là đứa ưa tỉ mẩn nên ít khi bị quên. Thường khi xong, bố mẹ cũng về tới nhà. Mùi bã rượu vừa bắc khỏi bếp là mùi mình sợ nhất trên đời. Cứ thấy bố mẹ về là tót đi chơi ngay để khỏi phải chứng kiến công đoạn ấy.
Là khi lần đầu nhìn thấy em trai, lúc ấy mình hơn sáu tuổi, lạ lắm. Không yêu cũng chẳng ghét, chỉ thấy nó như búp bê thơm tho để chơi cùng.
Là khi tập hợp anh chị em cuối tuần sang nhà ông bà nội. Ký ức trong mình là ông yêu mình lắm, bà thì hay mắng hơn. Mình nhớ ông gọi cả lũ dậy bằng cách bế từng đứa, cọ râu vào mặt, khúc kích cười, chẳng đứa nào ngủ lười thêm được nữa. Cuối năm lớp một, ông đi vì ung thư phổi, bà sau đó cũng lẫn không nhớ được ai.
Tuổi thơ của mình cũng chính là những năm tháng chăm sóc bà nội bị lẫn. Bà đẹp lắm, người nhỏ, da trắng. Cứ lẫn dần dần, bà không tự ý thức được, cũng không tự phục phụ bản thân được. Bà hiền lành nên rất dễ chăm sóc. Nói nhẹ nhàng là bà sẽ nghe theo. Sau này, gặp một số trường hợp những người bị lẫn mà tính tình ghê gớm, mình thấy người chăm mệt và vất vả thực sự. Cảm thấy hồi đó thế mà may. Giờ nghĩ lại thấy thương bố mẹ vất vả ngày đó quá.
Cái thị xã bé tẹo ấy, nhà mình ở giữa hai bên ông bà nội ngoại, khi phải đi bộ thì thấy xa chứ có xe đạp rồi, vèo một xíu là tới. Tết đến, hàng xóm về quê cả, xóm vắng tanh, hay hỏi bố mẹ sao mình không có quê để về. Giờ mới thấy ở gần ông bà nội, ngoại hạnh phúc biết bao nhiêu.
Leave a Reply